Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất!

Gửi Mẹ, người phụ nữ của con! Con không thể nhớ được rằng con đã nói câu "Con yêu mẹ" từ lúc nào, hôn má mẹ từ bao giờ. Chắc hẳn lâu, lâu và thật lâu rồi mẹ nhỉ? Con cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình mẹ ạ, yêu mẹ, thương mẹ vô bờ bến nhưng chẳng bao giờ thể hiện được tình cảm đó với mẹ.

Mẹ, người mà ba con yêu, người mà em con thương hết mực và người mà cho con cuộc sống này. Người đã chịu bao nhiêu khổ cực trong cuộc sống, bao đau thương vất vả ở trên đời đều đổ dồn lên vai mẹ. Với con, mẹ là siêu nhân, là một super girl đó mẹ. Mẹ thật giỏi, chu toàn được tất tần tật mọi việc, với con, mẹ đúng chuẩn "giỏi việc nước, đảm việc nhà".

Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất!

Mẹ luôn luôn hiền hậu và nhẹ nhàng với con. Con nhớ mẹ chưa hề đánh con, à mà hình như chỉ đánh con từ lúc xưa, lúc con còn bé tí. Con lớn lên, mẹ chẳng cần roi, cần đánh, mẹ dạy con bằng những tâm sự, những trải lòng của mẹ. Như những đứa trẻ khác, khi tới lứa tuổi vị thành niên, cái tuổi ương ương dở dở đó, con cũng hư. Mẹ đã không hề đánh con, cũng chẳng hề la mắng, mẹ chỉ nhìn con và khóc. Chính những giọt nước mắt đó của mẹ làm con tỉnh ngộ. Mẹ biết không, con luôn tự hào về điều đó. Về cách dạy con của mẹ, sau này, mẹ hãy dạy cháu ngoại mẹ như vậy nhé!

Mẹ, người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời. Luôn chăm chút và lo lắng cho ba cha con con từ bữa ăn tới áo mặc. Chẳng mấy lúc quan tâm tới bản thân. Đến nỗi cha con con phải thúc giục mẹ làm đẹp. Mẹ, mẹ thật sự rất đẹp. Dù không áo váy, phấn son hàng hiệu như bao người, nhưng ít nhất, đối với ba và hai con, mẹ là một người phụ nữ đẹp nhất!

Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất!

Mẹ, người bạn của con. Trước đây, con không tâm sự với mẹ nhiều, vì con sợ. Nhưng giờ đây, khi đã đi học xa nhà, ngày ngày con càng thèm nói chuyện, thèm tâm sự với mẹ nhiều hơn. Về cuộc sống, về bạn bè, về tình cảm. À thì ra, tâm sự với mẹ thật tốt, mẹ đều lắng nghe và cho những lời khuyên, những hướng giải quyết tốt nhất. Mẹ bây giờ đã ngày càng xì tin rồi, facebook, zalo, đăng ảnh, bình luận đều đủ cả. Con vui vì điều đó. Hễ con có đăng một status dài lê thê hay yêu đương gì đó, mẹ luôn miệng "Không được yêu nha con!". Đấy, cô con gái 18 tuổi mẹ vẫn chưa muốn con yêu. Vì con biết, đối với mẹ, con vẫn còn rất thơ bé. Mẹ ơi, con rất muốn bé mãi. Nhưng mẹ ạ, con đã là sinh viên đại học rồi đây. Mẹ biết con gái lớn rồi mà, đúng không?

Ẩn dưới mái tóc nhuộm kia, tóc bạc mẹ đã ngày càng nhiều, nhổ mãi chẳng hết được, vết chân chim cũng đã dần hình thành trên khuôn mặt phúc hậu của mẹ. Con biết, chúng con lớn lên, mẹ phải già đi, đó là điều tất yếu. Nhưng con sợ, sợ vô cùng mẹ ạ. Ước gì con lớn mà mẹ chẳng phải già. Mẹ nhỉ!

Phươngg Loann -

12 điều mẹ gửi đến công chúa nhỏ

Con gái của mẹ, mẹ biết bố rất yêu thương con. Ông ấy chẳng thà để mẹ giận chứ chả muốn mẹ mắng con. Nhưng con à, mẹ không muốn vì được nuông chiều như thế mà con sinh hư, trở thành một đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Hãy nhớ lấy lời mẹ con nhé.

12 điều mẹ gửi đến công chúa nhỏ

1. Con là con, là duy nhất trên thế gian này, hãy sống như chính con mong muốn, đừng sống vì cái nhìn, suy nghĩ của người khác. Chỉ cần cách sống của con không gây hại cho xã hội này.

2.Hôm nay mẹ lại thấy con cãi nhau với chị. Yêu thương chị gái nhiều hơn con nhé, bố mẹ chẳng thể bên cạnh con mãi được.

3. Mẹ không cấm con đi bar, uống rượu bia nhưng đừng đi quá giới hạn chính mình. Kiểm soát tốt bản thân mình thì chẳng phải sợ hãi gì cả.

4. Nếu có thể, mẹ cho phép con có một chuyến đi phượt cùng bạn bè đáng tin cậy. Đôi mắt và tâm hồn con cần điều đó.

5. Cứ mua những gì mình thích, nhưng trước hết hãy suy nghĩ về khả năng của chính con và giá trị của chúng. Mẹ nghĩ con nên tự kiếm cho mình đồng tiền con sẽ thấy mọi thứ con sở hữu được đều đáng giá.

6. Lúc nhỏ con hay vấp ngã, rồi cứ ngồi đó mà khóc đợi bố đến dỗ dành, nhưng con ơi sau này con sẽ thấy đời bận lắm không dừng lại dỗ dành con được đâu. Tự mà đứng dậy con nhé!

12 điều mẹ gửi đến công chúa nhỏ

7. Tô cho mình chút son môi con nhé, làm đẹp chẳng phải tật xấu đâu con. Hãy làm cho con đủ đẹp chứ đừng quá đà, con gái mẹ đã rất xinh rồi mà!

8. Đừng ngại những mối quan hệ, không phải sợ bị phản bội. Thứ chúng ta cần là tìm sự chân thật bên trong cái lồng đầy ấp sự giả dối này. Thứ đáng giá luôn rất khó để có được.

9. Đừng suốt ngày vùi đầu vào mạng xã hội hay truyện ngôn tình. Bước ra ngoài kia và sống thực tế đi con. Điều đó có ích cho con hơn.

10. Tập tính kiên nhẫn và bình tĩnh. Xã hội này đầy cạm bẫy con à!

12 điều mẹ gửi đến công chúa nhỏ

11. Có phải con đã yêu ai đó không? Khoan đã, yêu mình trước con nhé! Chính chắn rồi hẵng yêu người.

12. Yêu thôi, xin con đừng lụy. Thật sự mà nói tình yêu chẳng làm trái đất này thay hình đổi dạng được đâu con. Đừng tự ám ảnh mình nữa!

Công chúa nhỏ của mẹ rất xinh đẹp vì thế hãy cười nhiều con nhé, con chính là điều tuyệt vời nhất của mẹ trên thế giới này!

An Nhiên -

Không phải cái kết nào cũng có hậu...

Mỗi người có quyền được lựa chọn con đường đi cho mình. Ai có hoàn cảnh khác nhau, cách yêu thương khác nhau và không ai giống ai cả. Đi hết cuối đời chỉ để có một cái kết, một là viên mãn và hai là bất hạnh. Nhưng để đi đến cái kết đó thật sự rất giang nan. Một ngày mưa rơi tầm tã tôi lại mông lung về nhiều thứ... Phải chăng để có một cái kết viên mãn phải trãi qua nhiều thứ yêu thương, mất mát, cay đắng, khờ dại...Cái cảm giác toàn tâm toàn ý theo đuổi một tình cảm thiêng liêng mà trước đây tôi đã từng có đã đi đâu mất rồi. Phải chăng đó là những thứ thách mà cuộc đời cố tình tạo ra.

Không phải cái kết nào cũng có hậu...

Hạnh phúc đơn giản là cái nắm tay giữa trời đông giá lạnh, là cái ôm từ phía sau khi bạn cô đơn, là sự quan tâm chia sẻ khi bạn gặp khó khăn trong cuộc sống. Nhưng bây giờ thật sự cảm thấy rất lạc lõng phải chăng đã mất dần đi cái mục đích sống. Cuộc đời chỉ đẹp khi ta sống trong những cái ta thích, bên cạnh người ta yêu, được làm những điều mình muốn. Chỉ cần tìm ra lẽ sống thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn, tận hưởng một cách dễ chịu hơn.

Cái kết không có hậu thường xảy ra với nhiều người, nó đến khi hai người yêu thương nhau không tìm cho nhau được mục đích và lí do. Đơn giản vì không thể ở bên nhau. Và họ lại tiếp tục đi tìm cho mình một mục đích khác. Tuổi trẻ là vậy, cứ sống hết mình thôi...

Dòng Máu Nóng -

Khi tôi đã ngoài hai mươi...

Ở cái tuổi ngoài hai mươi con người ta vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết, sức trẻ...nhưng cũng có lúc mệt mỏi với cảm giác chênh vênh, không bến đỗ. Và đôi lúc lại muốn buông xuôi tất cả, muốn dừng lại và khao khát một tấm vé để trở về với tuổi thơ. Cái tuổi hồn nhiên, trong sáng, được yêu thương thật nhiều mà chẳng cần nghĩ đến việc đáp trả.

Ngoài kia mọi thứ đang tấp nập hối hả, cái guồng quay của cuộc sống cứ cuốn con người ta đi xa mãi. Đôi khi chẳng có lấy chút thời gian để giành cho người thân, cho gia đình, bạn bè. Ta thèm muốn có một giấc ngủ thật lâu, một ngày không phải dùng đến điện thoại hay facebook, một ngày không phải làm gì, nghĩ gì hay đi đâu cả. Ta mong muốn có một ngày thật thảnh thơi để ở nhà dọn dẹp lại nhà cửa, thay đổi không gian phòng ngủ một chút và tự nấu cho mình những món ăn yêu thích. Và sẽ ngồi bên hiên cửa sổ nghe một bản nhạc quen thuộc, gậm nhấm một cuốn truyện tranh nào đó... Đã bao lâu rồi ta không có một ngày như thế, một ngày dành riêng cho bản thân.

Khi tôi đã ngoài hai mươi...

Muốn đi đến một nơi nào đó thật xa để ta tìm lại cho mình một phút bình yên cho lòng thôi gợn sóng, để quên đi những bộn bề của công việc, để những muộn phiền lo âu của cuộc sống sẽ theo gió mà bay xa. Để ta được trở về với chính ta của ngày xưa - hồn nhiên, tươi cười và được làm những điều mình thích. Cuộc sống, thời gian, những vết thương lòng mà ta đã trải qua có đôi khi sẽ là sức mạnh để ta bước tiếp, nhưng cũng có đôi khi nó lại làm thay đổi con người ta, làm ta trở nên cứng nhắc và mất niềm tin vào tình yêu.

Khi tôi đã ngoài hai mươi...

 

Nhìn lại, ta đã có một tình yêu thật đẹp khi còn là một cô sinh viên, khoảng thời gian đó có lẽ suốt cuộc đời này ta sẽ chẳng thể nào quên đi được. Những ngày nắng, ngày mưa vẫn luôn có người trở ta đến lớp, luôn có người sẵn sàng đi dạo cùng khi ta buồn bực, luôn có người nhắn tin mỗi sáng thức giấc và trước khi đi ngủ sẽ chúc ta ngủ ngon... Những ngày tháng đó giờ đã quá xa rồi. Giờ đây khi đã ở cái tuổi của sự trưởng thành, đã có những lo lắng, nghĩ suy về tương lai, có lẽ ta chỉ cần một bờ vai vững chắc để cho ta dựa vào, một người đàn ông biết lo toan chăm sóc cho cuộc cuộc sống gia đình vậy là đủ. Với một người con gái còn gì hạnh phúc hơn khi có một người đàn ông yêu thương mình thực sự...

Quỳnh Như -

Yêu anh là sai, hay tình đơn phương vốn chưa bao giờ đúng?

Thế giới có hơn bảy tỉ người, vậy mà em chỉ chọn yêu anh. Thế giới có hơn bảy tỉ người, vậy mà em chỉ vì anh rơi nước mắt. Còn anh, không màng bao nhiêu người, chỉ chọn yêu cô ấy.

Yêu anh là sai, hay tình đơn phương vốn chưa bao giờ đúng?

Anh bảo cô ấy khóc anh sẽ đau lòng, còn em mạnh mẽ lắm, sẽ chẳng khóc bao giờ đâu. Anh bảo cô ấy yếu đuối dễ bị tổn thương lắm, cần có anh bên cạnh, còn em mạnh mẽ lắm, sẽ không sao đâu. Anh bảo, anh bảo,... rất nhiều rất nhiều,... rồi luôn bỏ em lại và đi về phía cô ấy.

Nhưng tại sao anh không thử một lần quay đầu lại, và sẽ nhìn thấy nước mắt em khóc tràn bờ mi. Tại sao anh không đi chậm lại một chút, và sẽ nghe được tiếng em nghẹn nấc gọi anh ở lại. Tại sao mọi người đều biết em đau lòng, còn riêng anh thì không?

Yêu anh là sai, hay tình đơn phương vốn chưa bao giờ đúng?

Yêu anh còn chưa kịp nói, đã phải ngậm ngùi im lặng. Muốn được ôm anh và nghẹn ngào khóc nấc, cũng chỉ dám tưởng tượng trong mơ. Từng ấy tình cảm, từng ấy giọt nước mắt, em đều phải lặng lẽ cất đi.

Không phải em yêu anh không nhiều, mà người anh yêu chẳng bao giờ là em!

Hoàng Nguyên -

Cảm ơn anh - người đặc biệt...

Nếu kể ra lý do tại vì sao em cứ quay cuồng trong mớ xúc cảm không tài nào lý giải nổi, mà không thể dứt ra như thế, có lẽ em phải luyên thuyên mất nửa ngày anh ạ.

Em vừa mới nhớ, thì ra em yêu anh vì em yêu chàng trai hay mặc áo sơ mi, em yêu chàng trai thích gam màu trầm và nhã nhặn, mà chính là anh, anh chỉ chọn hai màu chủ yếu là đen và trắng, ngoài ra hầu hết tất cả đồ anh mang đều là màu tối. Em cũng không hiểu tại sao nữa, em đến mê mẩn bởi anh, chỉ cần tưởng tượng ra chàng trai của em mặc áo sơ mi cộng với quần âu và mang thêm một đôi giày, bước ra ngoài chỉn chu như thế, em thật chẳng còn biết diễn tả như nào được nữa. Chàng trai ấy rất tuyệt vời!

Còn nữa, em yêu anh vì em yêu một chàng trai vô cùng yên tĩnh, cái yên tĩnh nhiều khi áp bức cả một bầu không khí. Cảm giác tĩnh lặng như mặt nước hồ đông, có chút gì đó trầm mặc, có chút gì đó bí ẩn lạ lùng. Tuy lạnh mà có gì đó rất ấm ở phía sau, em không tài nào diễn tả được, chỉ biết rằng em bị cuốn sâu vào trong đó rồi chìm đắm.

Cảm ơn anh - người đặc biệt...

Em yêu anh vì cái tính sạch sẽ khác người, vì những thói quen lạ thường ấy nữa, vì những nguyên tắc đầy nghiêm túc mà nhiều khi là khó tính của anh. Nhưng sao em vẫn yêu đến thế mà không hề thấy khó khăn hay áp lực.

Em cũng yêu anh vì anh là anh chứ không phải là bất cứ một chàng trai nào khác, anh là một và đặc biệt duy nhất đối với em.

Đối với anh mà nói, có thể cầu toàn chính là điều mà anh ưu tiên nhất, cầu toàn đến mức bảo thủ cả trong suy nghĩ và hành động. Nó vừa là ưu điểm cũng vừa là nhược điểm của anh. Có thể nhiều khi chính vì điều đó mà một mối quan hệ, một bầu không khí có thể ngột ngạt hơn, tạo cho người đối diện một cái nhìn sợ hãi. Thế mà, em cũng thấy nó trở thành một điều đặc biệt, em không trốn tránh những thứ đó, em thấy mình có thể thích nghi và dễ dàng biến nó trở thành một điều hiển nhiên.

Có phải ngay từ đầu khi mới gặp anh, em đã bắt gặp một chàng trai với cách nói chuyện rất khác rồi hay không? Nguyên tắc của em đặt ra trước đên bây giờ vẫn thế, chỉ có duy nhất anh phá vỡ được nguyên tắc ấy mà thôi, kể cả bất cứ ai trước anh, và sau anh đều vậy, em chưa bao giờ kiên nhẫn được với họ thật lâu, nhưng em thấy mình quả thật có thể ôn hòa, bình tĩnh và kiên nhẫn trước anh. Vì sao lại thế?

Cảm ơn anh - người đặc biệt...

Nếu kể thì còn nhiều nhiều lắm, em chẳng thể kể hết được đâu. Yêu nhiều đến thế, vốn đã nhiều, cho tới bây giờ anh đã rời xa em, em càng khắc sâu hơn những gì anh có. Tự nhiên nó trở thành một tiêu chuẩn không thể mang ra đem so sánh với bất kì ai.

Cảm ơn vì cuộc đời này đã cho em gặp một người đặc biệt, vào một thời điểm đặc biệt. Người chỉ đến một lần trong đời, rồi ở rất lâu trong trái tim em.

Có lẽ ai trong đời cũng gặp một người như vậy. Người khiến em hành xử ngược với nguyên tắc thông thường, khiến em trở thành đứa trẻ con muốn được che chở, khiến bao nhiêu khôn ngoan, sắc sảo của em đều trở thành ngờ nghệch.

Và cũng là một người, vì em mà kiên trì, mà chịu đựng, mà dạy bảo em những lý lẽ đúng trong cuộc sống đầy tất bật này.

Em yêu anh. Người đã từng là của em!

Bon Sữa -

Càng xa lại càng yêu hơn...

Một năm chắc hẳn không quá lâu đối với những người đang yêu, tôi và anh cũng vậy. Một năm trôi qua trong chốc lát, nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp nhận ra rằng giới hạn cho cả hai đã đến điểm dừng

Đã có khi nào bạn nghĩ khoảng cách giữa hai người đang yêu nhau sẽ giúp cho hai người cảm thấy yêu nhau hơn, thương nhau hơn và thông cảm cho nhau hơn chưa?

Một năm quen nhau nhưng có lẽ thời gian chúng tôi gặp nhau không thể gọi là ít. Bên nhau nhiều nên tính tôi như thế nào anh đều hiểu rõ, và tôi cũng vậy. Hiểu nhau nhiều rồi lại giận nhau nhiều. Tính nói không quá thì 1 ngày giận nhau 3, 4 lần. 1 tháng chia tay đến cả chục lần là thường. Nhiều khi tôi cảm thấy như rằng anh không thương tôi, không yêu tôi như những gì anh nói nhưng rồi ý nghĩ đó cũng nhòa đi khi anh xin tôi cho anh cuộc hẹn. Gặp nhau, chẳng có gì khác hơn là một người im lặng, còn người kia thì cứ trách móc vô vàn, trách sao lại nghĩ vậy, trách sao lại làm vậy, mà người im lặng lại chính là tôi mà dường như lúc nào cũng vậy. Cái xoa đầu của anh sau khi buông hết lời cũng làm tôi phải nỉm cười.

Càng xa lại càng yêu hơn...

Người ta nói, yêu người bằng tuổi, chả khác gì mình là chị của người ta, đã vậy chúng tôi còn bằng luôn cả ngày tháng năm sinh, nhưng tôi với anh thì khác. Anh chững chạc hơn tôi về mọi chuyện, anh luôn là người đứng ra che chở tôi mỗi khi tôi không thể giải quyết được vấn đề gì đó.

Anh sợ yêu xa, tôi cũng vậy. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Theo yêu cầu của gia đình, anh phải chuyển về nơi khác để học, gần nhà, gần gia đình anh hơn. Khoảng cách về địa lí khiến tôi nhận ra anh yêu tôi nhiều hơn thế nữa. Anh không còn giống như lúc trước hay la mắng tôi, cũng không giận hờn vô cớ vì tôi và anh biết được rằng có giận nhau thì cũng có gặp được nhau mà giải quyết đâu.

Càng xa lại càng yêu hơn...

Anh cho tôi thêm sức mạnh để thêm tin tưởng, anh cho tôi tràn đầy hy vọng. Xa nhau càng nhớ nhau hơn, càng yêu nhau hơn, và cũng càng tin tưởng nhau hơn. Nhưng rồi anh cũng làm tim tôi như vỡ tan, anh chia tay trong bất ngờ. Điều gì khiến anh phải thay đổi nhanh như vậy, tôi vẫn day dứt vì không thể biết được lí do. Tôi và anh mới ngày hôm qua vẫn còn đang hạnh phúc lắm mà, vẫn còn nhiều dự định cho tương lai lắm mà. Sau một đêm không giông tố, chúng tôi thành thế này sao?

Tôi biết chờ đợi không bao giờ là dễ dàng với chuyện yêu xa như tôi. Đối với tôi, chỉ cần trái tim anh vẫn chưa cho phép ai thế vị trí của tôi, thì tôi vẫn yêu anh. Chỉ là xa nhau để hiểu nhau thêm thôi, tôi tin như thế. Anh sẽ im lặng, tôi cũng vậy, chỉ cần còn nghĩ đến nhau sẽ quay về lại bên nhau thôi.

Ryley Anh -

Một người bạn trung thành...

Có một điều luôn tồn tại trong tình bạn mà đến tận hôm nay tôi mới biết chính xác tên.

Khi một người bạn không mua rau cải xoong cho vào nồi lẩu vì biết tôi không thích ăn. Cô ấy không chơi với đứa mà tôi ghét hoặc ít nhất là không cười nói vui vẻ trước mặt tôi. Cô ấy từ bỏ quán quen của hai đứa vì tôi không được phục vụ đàng hoàng. Cô ấy gọi ex của tôi là "tên khốn" cho dù anh ta vẫn qua lại, cười nói duyên dáng với cả thế giới (trừ tôi).

Không phải nỗi sợ hãi hay sự cả nể, đó là lòng trung thành! Đôi khi trong tình bạn của con gái, mọi thứ trông có vẻ như vượt quá giới hạn, không giống bình thường, không cần thiết, rườm rà,... bla bla. Nhưng ai bảo vũ trụ bắt chúng tôi luôn thường trực cảm giác thiếu an toàn cơ chứ? Chúng tôi luôn muốn mọi thứ trong sự kiểm soát, nhưng một người không cân cả thế giới được nên cần có một đội đối đãi với nhau bằng sự gắn kết tình cảm.

Một người bạn trung thành...

Tất nhiên là tôi biết thời gian và khoảng cách có thể khiến cho tình bạn của con gái lỏng lẻo đi. Nhất là đồi với những người mà ngay từ đầu đã không cùng chí hướng hay không có điểm chung. Chỉ mấy tháng thôi, chúng ta có bạn mới, có những cuộc chuyện trò chia sẻ về thế giới mới; và những người bạn thâm giao trước đây thu gọn lại còn 10 chữ số trong danh bạ điện thoại. Có thể lòng trung thành cũng mất đi theo. Ban đầu là một số tính từ xấu, sau đó dần dà chúng ta được gắn mác "quá khứ trỗi dậy", "hết hạn sử dụng", "không cần quan tâm",... và hạn chế gặp mặt, tiếp xúc. Vào những lúc như thế, cố gắng để khôi phục mối quan hệ từ một phía sẽ không có tác dụng. Tốt hơn hết là tôi nên bỏ qua, bước tiếp và nghĩ đến câu nói: cuộc đời là một con đường, đôi khi có bạn đồng hành cũng tốt mà đôi khi đi một mình cũng vui lắm.

Nhưng tôi là đứa phức tạp. Nên tôi bước đi mà vẫn ngoái đầu lại, tự vấn: không biết nó thay đổi hay mình? Không biết có phải nó thấy mình đã hết giá trị lợi dụng? Không biết mình có từng bỏ lại ai? Không biết sau này nếu nó nhờ vả thì mình có nên giúp?

Chợt nghĩ, có lẽ là có 2 loại bạn:

1 là chó: mình vuốt ve nó, cho nó ăn, thì nó nghĩ nó yêu mình và không bao giờ bỏ mình.

2 là mèo: mình vuốt ve nó, cho nó ăn, thì nó nghĩ mình yêu nó và bỏ mình khi mình không chơi được nữa.

Mèo thì đáng yêu, xinh, nhìn là thấy cưng rồi. Chó thì không phải con nào cũng xinh. Nhưng mà nếu được chọn thì tôi chọn chó.

Vậy nếu mà tôi hét lên: "Hey con chó, lâu rồi không gặp!!" thì hãy vui vẻ chào lại nhé... Ý tôi là bạn rất đáng quý!

Mỹ Hạnh -

Cuộc sống có đôi khi chỉ thở thôi cũng mệt!

Có đôi khi...

Cuộc sống tồn tại toàn những chuyện khiến ta mệt nhoài. Tự nhắc bản thân không nghĩ nữa nhưng rồi lí trí chẳng thắng nổi nhưng lo toan. Bao nghĩ suy, chính bản thân ta thấy hoảng loạn. Co ro nơi góc tối. Cầm rồi tắt điện thoại bởi gọi ai đây, họ cũng phải sống vì mình.

Có đôi khi, ta sợ chính mạng xã hội, thấy nó xa vời, không vị. Trên ấy, mọi người nói chuyện, tung hô và xỉ vả nhau...những câu chuyện chẳng liên quan tới ta, một mình cô độc. Có những ngày sợ mạng xã hội, cuộc sống đã xô bồ lắm rồi, muốn lên đây để tìm thấy chút bình yên, nhưng sự thật thì sao, tự bao giờ người ta coi mạng xã hội là phương thức liên lạc để rồi công việc cứ đổ dồn lên đó, mệt nhoài làm sao.

Cuộc sống có đôi khi chỉ thở thôi cũng mệt!

Có đôi khi cần một người để dựa vào cũng khó, cứ ngỡ với họ bản thân ta quan trọng, để rồi biết rằng 1 chút thôi cũng không có.

Có đôi khi, sợ chính cả những người quanh mình. Trước mặt ta họ vẫn cười vẫn nói vẫn tung hô, nhưng sau ta ai biết họ đã vẽ ra những gì. Có mệt hay không.

Có đôi khi hít thở thôi cũng mệt vậy mà tại sao lại phải gánh thêm cả việc vừa lòng người khác. Trong khi, sống cho bản thân còn khó. Trăm người mười ý, sống sao cho vừa.

Cuộc sống có đôi khi chỉ thở thôi cũng mệt!

Có đôi khi chỉ ước bản thân được chết đi 1 vài phút, để chẳng phải nghĩ suy thêm 1 điều gì nữa. Không thì, nếu có thể cứ ngô nghê cũng được.

Thôi thì người ta nói sao kệ họ. Có ai biết được tương lai. Hôm nay còn nói cười vui vẻ, ngài mai gặp nhau chỉ cố buông cái cười tẻ nhạt. Sống đã mệt rồi mà cứ phải cố vừa lòng người này, được lòng người kia. Mệt mỏi lắm.

Sướng hay khổ chẳng phải người ta nói mà được, cũng chẳng phải mình muốn là xong. Cuộc sống, có ai toàn vẹn điều gì đâu. Có ai mà không diễn trước mọi người. Cũng đành vậy, cứ nghĩ thoáng đi, sống vì mình là đủ. Ngày mai có ra sao nào ai biết.

Những lúc như thế này cũng chỉ biết gửi lòng vào trang giấy...không viết lên đây thì biết phải làm sao. Bởi, nếu có thể làm gì thì tôi đã sớm vứt cái phần yếu đuối kia đi rồi. Thôi, mạnh mẽ được thì mạnh mẽ, không mạnh mẽ thì yếu đuối 1 lúc cũng có sao, yếu đuối đi để rồi mạnh mẽ, dừng chân 1 phút để rồi bước nhanh hơn, tất cả rồi sẽ tốt thôi!

Hòai Lý Đặng -

Anh đã không còn là anh của em...

Một ngày mưa, vô tình làm tim em đau nhói, cái nhói như thắt chặt cổ họng, ngẹn lại. Em đang nhớ anh. Nhớ thì cũng là nhớ thôi, đâu có thể nói cho ai đó biết được rằng mình đang nhớ họ, nhớ rất nhiều. Cũng đâu vội lấy điện thoại ra, click ngay vào facebook người ấy, gửi những hình động cảm xúc thể hiện nỗi nhớ lúc này. Vì tất cả chỉ là quá khứ, một quá khứ còn lưu luyến với hiện tại.

Anh đã không còn là anh của em...

Chỉ mới một tháng, một tháng vật vã với từng câu từng chữ trên dòng tin nhắn của anh, chỉ là tin nhắn thôi, mà tất cả đã đi vào dĩ vãng. Chuyện của mình, tình yêu của mình, kỉ niệm của mình cũng vậy, chúng nó đã rủ nhau rời bỏ em. Anh không còn là anh, không còn ngọt ngào, không còn vui cười khi bên em, mà chỉ còn sự im lặng, một sự im lặng đến rợn người. Hộp tin nhắn của anh trống rỗng từ ngày mình chia tay, đến giờ vẫn vậy, không một tin nhắn, không một lời chúc em ngủ ngon mà thường ngày dù có bận đến như thế nào vẫn bỏ ra chút thời gian để gửi đến em.

Anh đã không còn là anh của em...

Em nhớ, nhớ những câu la mắng em mỗi khi em là người có lỗi, nhớ những lần anh dặn dò đủ điều khi mình sắp xa nhau, em nhớ tất cả hành động cử chỉ của anh khi anh chăm chú làm gì đó, và em cũng nhớ những giọt nước mắt của một thằng con trai lăn lên gò má khi vô tình em buông lời chia tay. Anh đã yêu em, và anh cũng yêu em nhiều như em yêu anh vậy. Nhưng khoảng cách không cho phép anh được yêu em nữa, không cho phép anh được tin em nữa sao? 420km không quá xa nhưng cũng đủ làm cho mình không thấy được nhau, không chạm được nhau mỗi khi cảm thấy nhớ. Anh đã nhớ em da diết, anh không muốn xa em, cũng không thể thiếu em. Nhưng chắc, thứ anh không thể thiếu được lúc này là sự quan tâm chăm sóc và luôn cạnh bên anh.

Hình bóng của anh dường như đã in trong tất cả ngăn nhớ của em, một bóng hình lướt qua vô tình làm tim em đau, đau nhiều lắm anh à. Vì có lẽ, mình sẽ mãi là một quá khứ buồn của nhau. Một ngày với em dài vô cùng, và chỉ cần chưa đầy bốn tiếng được gặp anh trong giấc mơ cũng đủ làm em hạnh phúc, nhưng tỉnh giấc rồi em lại cảm thấy đau hơn khi chợt nhận ra rằng mình chỉ mãi là hai đường thằng đã cắt nhau một lần trong đời mà thôi.

Ryley Anh -